2 năm

2 năm tôi không post bài ở wordpress này mà cảm tưởng như 2 tỷ năm đã trôi qua vậy đấy…

tuần này là tuần đầu tiên tôi được nghỉ hoàn toàn do dịch Corona, các tuần trước vẫn phải đi làm hoặc đi học. công ty tôi làm về du lịch nên cũng hơi toang, sếp giải tán văn phòng cho mọi người về làm online :))

chiều nay rảnh rỗi có thời gian sờ lại Góc nhỏ nhỏ này và đọc lại một số fic cũ của mình, đặc biệt là fic Khải Nguyên. tự nhiên thấy thương reader của mình ghê vì mình vô trách nhiệm quá chời, đào hố xong bỏ đó :)) nghĩ ló chán :)) cơ mà có một sự thực tôi phải công nhận là mấy năm trước sao tôi viết fic hay thế nhỉ, tôi tự đọc lại còn thấy hay nữa là. =))

bây giờ chắc chẳng thể nào viết bằng ngày đó được.

cơ bản là trong cuộc sống và cả trong lòng có quá nhiều chuyện, mà sáng tác thực sự là một công việc cần tĩnh tâm. ngày trước còn bé, không buồn không lo nên tôi sẵn sàng đầu tư công sức và thời gian vào chuyện viết. còn bây giờ đừng nói có thời gian hay không, nếu như có thời gian tôi cũng muốn để dành để nghỉ ngơi một chút hoặc học cái gì mới (dạo này tôi đang học tiếng Trung).

hmm, đợt này dịch ghê quá, nếu như được nghỉ nhiều ở nhà cũng có khi tôi quay lại lấp dần các hố đã đào :)) mặc dù nghe điều đó có vẻ hơi hoang tưởng…

(à version mới update của wordpress khó dùng quá, hoặc là do tôi không quen…)

 

[lxt&nta] soulmate – cãi nhau

.

năm mười sáu tuổi, lương xuân trường và nguyễn tuấn anh cãi nhau một trận để đời.

một đám lố nhố núp ngoài cánh cửa phòng đóng chặt, chỉ nghe loáng thoáng tiếng tuấn anh gào lên, “cậu đừng nói gì nữa!”. một lúc sau lại nghe được xuân trường gằn giọng, “tuấn anh, cậu đừng trẻ con như thế nữa.”

vừa nghe đến câu này, công phượng đã đứng bật dậy, rồi trước ánh mắt ngỡ ngàng của đồng bọn, giơ tay lên… đập cửa thùm thụp.

“con mẹ nó, hai đứa bọn mày đi ra hết ra đây cho tao!!”

ở trong phòng im bặt, sau đó khoảng hai phút thì cửa mở. tuấn anh đứng đó với đôi mắt đỏ hoe, công phượng vừa nhìn đã nổi giận, lôi xoành xoạch người ta đi, trước khi mất hút còn để lại một câu làm xuân trường không nhấc nổi chân đuổi theo.

“lương xuân trường, tuấn anh không phải là người mày có thể làm tổn thương, dù với bất cứ lí do nào đi nữa.”

văn toàn đứng đóng đinh tại chỗ, nhìn ra ngoài rồi lại nhìn vào trong, cuối cùng dậm chân sốt ruột nói.

“bọn mày làm sao thế hả!”

sau đó thì cũng mất hút theo hướng công phượng rời đi.

văn thanh và hồng duy rụt rè đứng ngoài ngó đầu vào nhìn phòng đội trưởng. đông triều đã đi hẳn vào trong phòng, đang giúp xuân trường dọn dẹp lại bãi chiến trường lộn xộn. minh vương đứng đằng sau hai thằng nhỏ, cho mỗi đứa một cái đập vào đầu. 

“về phòng đi, hóng hớt cái gì nữa!”

hai đứa có vẻ ấm ức lắm, nhưng khi quay đầu vào thì thấy đội trưởng đang liếc cả hai thì không dám nói lời nào, đành ngoan ngoãn về phòng. minh vương không đi vào mà chỉ đứng ngoài cửa.

“trường, ông tự suy nghĩ lại đi. thằng phượng nói cũng không phải sai đâu. có chuyện gì mà không thể nói chuyện tử tế được hả? ông cũng biết tuấn anh…”

minh vương dừng lại, không nói tiếp, chỉ lắc đầu ngán ngẩm rồi quay người đi.

“để tôi sang chỗ các thầy giải quyết cho. hồi nãy nói cũng hơi to rồi.”

lúc này trong phòng chỉ còn lại đông triều và xuân trường. đông triều nhặt nốt cái gối cuối cùng trên mặt đất lên.

“ông không động tay động chân gì với tuấn anh đấy chứ?”

xuân trường giúp anh phủi bụi còn vương trên gối, giọng điệu đều đều, không nghe ra được cảm xúc gì.

“ông nghĩ chuyện đó có thể xảy ra à?”

“ờ, thế là tốt. nếu thằng phượng mà biết ông đụng chạm gì đến tuấn anh của nó,…” – đông triều tặc lưỡi – “… nó lại chả lật ngược cái học viện này lên. mà cũng không đúng, giờ đã có vẻ sắp lật ngược lên rồi đấy.”

tự rót cho mình một cốc nước rồi ngồi xuống ghế, đông triều bày ra dáng vẻ của một người anh lớn.

“nào, giờ thì nói đi. thế tóm lại là có chuyện gì xảy ra?”

“ông kệ tôi đi. giờ để tôi một mình suy nghĩ chút chuyện đã.”

“thế cũng được. số phòng tôi ông biết rồi rồi đấy. đi ra cửa rẽ trái 200 mét là đến. lúc nào tôi cũng sẵn sàng tiếp đón ông.”

đông triều bỏ cốc nước mới uống được nửa ngụm xuống, nhẹ nhàng đi ra ngoài. trước khi biến mất còn không quên thò đầu nhắn nhủ lại một câu.

“à quên, ông phải suy nghĩ nhanh lên. không phải ông không biết thằng phượng mỗi lần có chuyện gì khó chịu là lại đi nốc bia với rượu đúng không? mà người chạy theo bọn nó lại còn là thằng toàn nữa, nó chưa bị thằng phượng nhét bia vào mồm là còn may chứ đừng nói gì chuyện ngăn với cản…”

sau đó anh chàng thảnh thơi chắp tay sau đít mà về phòng, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là lo lắng khi hai đồng đội của mình vừa cãi nhau một trận như mấy thằng em. dọc dãy hành lang khu nhà kí túc còn văng vẳng tiếng hát ỉ ôi của đông triều, “hỏi thế gian tình là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết…”

.

“nói đi. làm sao? thằng trường đánh mày không?”

tuấn anh lầm lũi đi theo công phượng ra một góc nhỏ sau nhà ăn. nghe câu hỏi của công phượng, dù đang buồn thì tuấn anh vẫn bật cười.

“mày nghĩ gì vậy?”

“hừ, ai bảo mày nhìn như vừa khóc thế kia.”

“tao không khóc. lớn rồi còn khóc gì nữa.”

công phượng tặc lưỡi.

“lớn rồi mà còn cãi nhau như thế kia à. thế làm sao?”

“tao… chuyện này…”

nhìn cái vẻ mặt xoắn xuýt của tuấn anh, công phượng còn chưa kịp nổi cáu thì đã bị tiếng gọi í ới của văn toàn cắt ngang. liếc nhìn thằng bé đang thở hồng hộc chạy về phía này, anh đưa ngón tay chỉ ra hướng kí túc.

“đến đúng lúc lắm. mày về phòng thằng thanh lôi hết số bia trong gậm giường nó sang phòng tao. cấm nói cho đứa khác biết, nhất là thằng trường. còn mày…” – công phượng quay ngoắt sang tuấn anh – “… đi theo tao. hôm nay không nói rõ ràng thì đừng mong tao tha cho mày.”

văn toàn trân trối đứng nhìn công phượng lôi xềnh xệch tuấn anh đi mà không kịp nói câu nào, chỉ biết mếu máo gọi thầm trong lòng.

“ơ anh trường ơi…”

[lxt&nta] soulmate – yêu & ghét

.

tuấn anh và những điều xuân trường ghét:

1. kén ăn. khi ở đội có anh và các thầy trông nom thì còn được, chứ cứ mỗi lần về nhà là chẳng ai quản nổi. xuân trường thường càu nhàu sao ai về nhà nghỉ ngơi cũng béo lên còn cậu thì gầy đi thế hả? tuấn anh cười hì hì, nhớ cậu đến mòn cả người đó.

2. cố chấp đến mức khiến người ta đau lòng. nếu biết chấn thương vẫn còn chưa khỏi hẳn, sao còn bướng bỉnh ra sân làm gì? đồng đội và cả đội bóng ai cũng cần cậu, nhưng trên hết, là cậu phải thật khỏe mạnh đã.

3. nói dối quá giỏi. nếu như tuấn anh thực sự muốn giấu một điều gì, thì ngay cả xuân trường cũng không thể nhận ra. nên anh mới không biết thì ra ở sau lưng anh, để bảo vệ anh, người ấy đã phải chịu nhiều đau đớn đến thế.

4. gây thương nhớ quá nhiều. thằng nào mở miệng ra cũng kêu ‘tuấn anh của tao/của anh/của em’. này, lương xuân trường này còn thở đấy nhé!

5. lúc cần thông minh thì không thông minh, đôi khi lương xuân trường cảm thấy cái gọi là liếc mắt một cái là hiểu được ý nhau giữa họ mà các fan nói chỉ là phù du. khi lương xuân trường bảo mời cả đội xem phim thì tức là đang ra hiệu cho hai người đi đánh lẻ với nhau thôi. nhưng mặc kệ cho xuân trường đã liếc muốn lác mắt thì người ta vẫn không hiểu ý anh, cứ vô tư bám theo công phượng dung dăng dung dẻ đi xem phim kinh dị. thử hỏi có đáng ghét không cơ chứ!

6. khi ở bên cạnh lương xuân trường thì chả còn tế bào lãng mạn nào dù bình thường cũng có vẻ sâu sắc lắm đấy?! lần đầu tiên hẹn hò người ta đi xem phim tình cảm, ăn bữa tối trong nhà hàng thì mình lại đi trộm ngô với người yêu, sau đó bị chó rượt chạy mấy vòng quanh ruộng, không biết là do nó dở hơi hay do mình ngu đi nghe lời nó.

7. biết lợi dụng quyền lực có trong tay nên chưa bao giờ bị phạt đi cọ nhà vệ sinh. người thường xuyên chịu phạt thay là lương xuân trường.

8. không sợ đội trưởng, không sợ lương xuân trường, thường xuyên trả treo cái người quyền uy (gần) nhất đội bóng. được lũ trẻ trong học viện kêu là ‘con người quyền lực nhất hoàng anh gia lai’.

lương xuân trường có thể có rất nhiều lí do để ghét nguyễn tuấn anh, nhưng chỉ cần một lí do duy nhất để yêu nguyễn tuấn anh.

‘vì đó là tuấn anh mà!’

vì đó là tuấn anh. thế nên, bỏ qua tất cả những điều khác, thì lương xuân trường vẫn cứ thương tuấn anh, như cách tuấn anh thương chàng đội trưởng của cậu, như cách chúng ta thương nhau. chỉ cần một lí do thế thôi, đơn giản, và cũng là duy nhất.

.because you are my only reason.

[lxt&nta] soulmate – bé xíu

.

tuấn anh và những điều bé xíu

1. luôn chuẩn bị sẵn một li nước ở đầu giường của đội trưởng vì biết sáng nào người ấy cũng thấy cổ họng khó chịu khi mới thức dậy

2. trước khi tắt máy sẽ nhắn một câu cho đội trưởng

3. khi buồn và muốn trốn đi đâu đó một mình cũng sẽ nhắn một câu cho đội trưởng, bởi vì không muốn người ta lo lắng

4. hỏi đội trưởng tớ có ngoan không

5. xuân trường, nếu như cậu thấy đau thì cậu hãy bảo với tớ là cậu đang thấy đau, cậu đừng im lặng cũng đừng nói rằng cậu không sao. cậu biết rằng những lời ấy còn làm tổn thương tớ nhiều hơn mà. 

6. nửa đêm tỉnh giấc dém lại chăn cho người nào đó

7. mỗi lần đi thi đấu, giúp đội trưởng kiểm tra đi kiểm tra lại hành lí không dưới mười lần

8. người xuất hiện nhiều nhất trong những bức ảnh của tuấn anh là lương xuân trường, chỉ là chúng mãi mãi cũng không được rửa mà chỉ im lặng nằm trong laptop

9. đội trưởng, không sao, chúng ta làm lại

10. đến bây giờ tuấn anh vẫn giữ lại chiếc áo thi đấu đầu tiên của họ

11. len lén nắm lấy tay đội trưởng khi đứng trước mặt thầy nghe mắng vì hai đứa nhóc dám lang thang ở sân bóng lúc mười hai giờ đêm thay vì đi ngủ

12. trận thua đầu tiên của bọn họ

13. bảo với đội trưởng, chân tớ đau quá, cậu sấy tóc cho tớ được không

14. kiên trì đòi ngoéo tay để tin rằng đội trưởng giữ lời hứa sẽ về thái bình cùng với cậu, dù sau đó bị mắng vì lớn đầu rồi còn làm trò trẻ con

15. sau mỗi trận đấu bao giờ cũng sẽ siết vai đội trưởng một cái và nói rằng, cậu đã làm rất tốt rồi, xuân trường

16. biết gọi đội trưởng khi đội trưởng cần và khi bản thân cần

17. dù đã dặn một ngàn tám trăm sáu mươi tư phảy hai lần thì đội trưởng vẫn cứ quên không mang sạc dự phòng điện thoại theo, nên trước giờ xuất phát, bao giờ tuấn anh cũng phải lục tung căn phòng lên để tìm sạc và nhét vào trong vali. nếu tuấn anh không ở đó thì sẽ nhờ các thầy nhắc giùm.

18. nhớ rành mạch rõ ràng tất cả những điều liên quan đến lương xuân trường, từ màu sắc yêu thích, món ăn yêu thích, cầu thủ yêu thích, đội bóng yêu thích,… 

19. cho đến người mà lương xuân trường thích nhất.

20. luôn cười hì hì và gãi đầu mỗi lần làm sai, sau đó đợi đội trưởng thở dài và phất tay cho đi

21. sợ nhất là nói dối đội trưởng

22. bực mình nhất là khi đội trưởng không tự chăm sóc bản thân

23. đáng sợ nhất là khi đội trưởng bị thương

24. tuấn anh ‘được’ trêu là người có dàn bảo kê lực lưỡng nhất học viện, nhưng thực ra cũng là cậu bảo vệ bọn họ

25. nhất là lương xuân trường

26. cậu ấy đã bảo vệ sự kiên trì, lòng dũng cảm, niềm đam mê và tin yêu đối với sân cỏ, đối với trái bóng tròn của người đội trưởng tưởng chừng như rất mạnh mẽ ấy

27. luôn ngoan, luôn chờ đợi và luôn ở đây

28. luôn cười như thể ngày mai nắng lên rồi

.

tuấn anh và điều lớn lao nhất:

1. xuất hiện trong cuộc đời lương xuân trường

đây cũng là điều lương xuân trường cảm thấy biết ơn nhất.

.

[lxt&nta] soulmate – bí mật (2)

.

mỗi người ai cũng có một đến một vài bí mật nho nhỏ.

nguyễn tuấn anh biết nhiều hơn một bí mật của lương xuân trường.

hồi còn học ở học viện, trong cả đám “giặc quỷ” (theo lời các thầy) hay chơi chung với nhau thì tuấn anh là người hiền lành, ít nói nhất. chính vì thế mà hồi đầu cậu rất hay bị trêu chọc, có lúc là vì vết thẹo hồi nhỏ, có lúc là bảo cậu trông đần độn nhà quê. nhưng tình trạng ấy chỉ diễn ra trong ba ngày, rồi tuyệt nhiên cả học viên không ai trêu chọc cậu nữa. ban đầu tuấn anh cũng lấy làm lạ, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, vì trước giờ cậu vốn không để tâm mấy lời vô nghĩa đó. về sau tuấn anh mới biết được là do xuân trường (dẫn theo một đám bạn bè) đi “dằn mặt” từng thằng đã trêu tuấn anh. thế mà cậu ta lại giấu không cho tuấn anh biết, ai ngờ lần ấy cả bọn lắm miệng kia cũng như có keo dán mồm, đúng là không để lọt chút tiếng gió nào. nếu không phải tuấn anh vô tình nghe được các thầy kể lại “lịch sử đen tối” của lương xuân trường, khéo điều này thực sự đã trở thành bí mật rồi ấy chứ.

đôi khi tuấn anh cảm thấy lương xuân trường đúng là một kẻ khó hiểu. hồi cậu còn để tóc dài, mỗi lần mọi người trêu chọc, thằng mắt híp này kiểu gì cũng phải đá vào vài câu. việc đáng giận nhất với mái tóc của tuấn anh mà xuân trường đã từng làm là mỗi lần đám quỷ con kia đè cậu ra để giúp cậu buộc tóc, anh chàng đội trưởng kiểu gì cũng im lặng đứng một bên khoanh tay nhìn với vẻ mặt thích thú. còn bình thường làm gì có chuyện xuân trường để lũ quỷ ấy bắt nạt tuấn anh như thế! vậy mà sau khi được các anh gửi cho ảnh tuấn anh đã cắt tóc ở bên hàn quốc, xuân trường giận tuấn anh mất… hai tiếng. cho đến bây giờ, mỗi lần nhớ lại giọng điệu ấm ức của xuân trường qua điện thoại hôm ấy là tuấn anh lại thấy buồn cười, “sao cậu lại cắt tóc hả?”. ơ, kì ghê, giờ tuấn anh mới biết xuân trường thích mái tóc dài của mình như vậy đấy!

trong mắt tuấn anh thì xuân trường là tổ hợp của những sự mâu thuẫn. cậu ấy điềm đạm, bình tĩnh, trưởng thành, sâu sắc, rồi lại vui vẻ, nghịch ngợm, trẻ con, đôi khi còn ấu trĩ nữa. như là văn thanh từng ấm ức kể anh trường phạt em dọn vệ sinh một tuần, em hỏi vì sao thì ảnh bảo do em trèo lên giường anh để trốn anh phượng làm bẩn hết chăn gối. như là đông triều nghiến răng nghiến lợi trước cảnh một tuần liền không được ăn món thịt bò yêu thích vì lần nào cũng bị xuân trường giành hết rồi, trong khi lúc hỏi lại nhận được câu trả lời hời hợt là ai bảo hôm trước mày đập cửa phòng tuấn anh ầm ầm lúc 12 giờ kém chứ.  đông triều chỉ còn biết tấm tức, nếu không phải wc phòng tao hỏng mà phòng thằng nhô lại gần nhất, có cho tiền tao cũng không thèm gõ cửa phòng nó! trong khi tuấn anh dở khóc dở cười chia cho anh nửa số thịt bò của mình. những câu chuyện như thế, trong gần chục năm trời sống cùng nhau, không biết tuấn anh đã được nghe bao nhiêu lần. vậy mà xuân trường còn có ý định giấu cậu, chẳng bao giờ nhắc đến nửa chữ. 

tuấn anh biết xuân trường có rất nhiều bí mật nho nhỏ. như là người ấy đã buồn rất lâu vì những chuyện đau đớn ấy, nhưng người ấy chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt cậu cả. khi cậu ở thời điểm tuyệt vọng nhất, người ấy không sẽ không đưa cho cậu những lời an ủi sáo rỗng, mà mạnh mẽ gằn giọng nói rằng,

“tớ sẽ không dừng lại. tớ sẽ chạy và chạy thật nhanh về phía trước. nhưng mà cậu phải nhớ, tớ luôn đợi cậu. thế nên, cậu hãy tự mình đứng dậy, và chạy nhanh hơn cả tớ.”

“tớ vẫn đang đợi một ngày chúng ta sóng vai.”

“cậu sẽ làm được. tớ biết điều ấy.”

đối với tuấn anh, lương xuân trường không chỉ là người thương. đó là bạn bè, là đồng đội, là người thân của cậu. là người cậu có thể sẵn sàng đưa lưng cho người ấy bảo vệ để mình yên tâm chiến đấu. họ hiểu nhau còn hơn hiểu chính bản thân mình.

đôi khi, bí mật, chỉ đơn giản là một sự tồn tại nhỏ xíu để ta biết rằng, mình vẫn thương nhau, vẹn nguyên như khi bắt đầu.

bí mật lớn nhất của lương xuân trường chính là, 

anh thương người ấy, rất nhiều, và đã từ rất lâu.

.

bonus:

“dạ, vâng ạ, em biết rồi. em cảm ơn thầy. thầy chăm sóc nó giúp em với ạ. dạ, khi nào nó tỉnh thầy báo lại cho em được không ạ?…”

“vâng, cuộc phẫu thuật thành công là tốt rồi ạ. để mọi người thông báo đi ạ, người hâm mộ biết được tin tức cũng yên tâm hơn…”

“được ạ, khi nào nó có thể nói chuyện thì thầy bảo các anh gọi cho em ạ. em biết rồi ạ. em cảm ơn thầy rất nhiều.”

“vâng ạ, em chào thầy, em cảm ơn thầy ạ.”

xuân trường vừa cúp điện thoại, quay đầu lại thì giật bắn mình khi thấy gần chục con mắt đang đổ dồn vào anh. công phượng đưa tay đập cái bộp vào đầu văn thanh, nhanh mồm hỏi:

“sao, sao, thế nào rồi? thằng nhô phẫu thuật xong rồi à?”

“đúng đấy ạ, anh tuấn anh sao rồi ạ?”

“tình hình sao rồi ạ?”

“mình có cần ship ít sữa đường với hoa quả sang bên đấy không?”

“cho nó biết anh em ở nhà vẫn đang mong ngóng nó lắm hả?”

“thì lại bảo không đi?”

“từ từ đã… được rồi… mọi người im lặng hết đi!”

xuân trường đưa tay ra hiệu cho mọi người đừng chen nhau nói nữa, tai anh đang lùng bùng hết cả lên rồi. 

“thầy bảo phẫu thuật đã thành công, nhô cần nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe thêm 6 tháng nữa. còn sau đó thì…”

xuân trường mỉm cười đưa mắt nhìn cả đội. không ai hẹn ai, cả lũ cùng kêu toáng lên rồi bá vai lắc cổ nhau đầy hưng phấn. đông triều tay cầm điện thoại, hét oang oang giữa phòng, “alo, dũng à, thằng nhô phẫu thuật thành công rồi! bao giờ anh em mình gặp nhau đi ăn đây?…” công phượng thì lẳng lặng trốn ra một góc trước khi bị lũ quỷ con kéo lại để đi “quẩy”, chắc là muốn về phòng đánh một giấc ngủ bù. đừng tưởng anh không biết hai hôm nay mỗi lần gọi cho tuấn anh lại thấy máy báo bận là vì sao nhé! “làm công tác tư tưởng” là cái quỷ gì không biết, hừ…

dù sao thì, thật tốt quá.

tuấn anh của tớ, thật tốt, vì cậu vẫn bình yên.

cậu biết mà, tớ đang đợi cậu, đúng không?

tớ vẫn luôn đợi cậu.

thế nên, hãy nhanh chân lên nhé.

rồi sẽ có một ngày trời xanh trong trở lại, và trái bóng tròn vẫn cứ lăn, lăn đều trên sân cỏ xanh mướt màu ước mơ…

[lxt&nta] soulmate – crush

.

đức huy từng trêu tuấn anh, bảo cậu là crush của cả đội hoàng anh gia lai.

người ngoài nhìn vào thì thường nghĩ công phượng mới là đứa được cưng nhất team, điều đó cũng không sai. nhưng nếu nói ai là người mà tất cả bọn họ đều muốn bảo vệ, thì đó là tuấn anh.

từ hồi bé, tuấn anh đã là đứa hiền lành, ít nói nhất trong cả đám. nhưng ai cũng biết thực ra trông vậy thôi, chứ tuấn anh mà cáu thì đến cả các thầy cũng phải sợ. dù vậy, chẳng ai có thể từ chối tuấn anh cả. cậu ấy giống như là biển, sâu lắng, bao dung, tinh tế. đó là cách xuân trường hay nói về tuấn anh.

công phượng có thể vung tay đấm tất cả những thằng dám gọi anh dậy trước lúc 5 giờ sáng chỉ vì một lí do nhảm nhí nào đấy (trong mắt anh), ngoại trừ các thầy và tuấn anh. công phượng chưa bao giờ quên ngày hôm nhận được cuộc điện thoại của bố mẹ mình khi ấy, mẹ anh khóc xin anh từ bỏ bóng đá đi, họ không chịu nổi nữa. anh bỏ cơm tối, một mình trốn đi. cả lũ đổ xô đi tìm, nhưng cái thằng ngày thường bám đít anh nhiều nhất như văn toàn cũng không tìm được, thế mà tuấn anh lại tìm được. cậu ấy không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đứng cách đó một khoảng, hai tay đút túi quần, tựa vào tường, không biết suy nghĩ vẩn vơ những gì. chỉ đơn giản vậy thôi, cậu ấy không hỏi, không nói gì, chỉ là đợi cho đến khi công phượng tự đứng lên, rồi hai đứa sóng vai đi về. đến bây giờ công phượng vẫn còn nhớ vẻ mặt lo lắng của xuân trường vì tưởng cả hai đứa mất tích, vẻ mặt mếu máo như sắp khóc của văn toàn, cái nắm tay nổi đầy gân xanh của văn thanh, cái thở phào nhẹ nhõm và gương mặt sáng ngời của đông triều,… và cái vỗ vai nhẹ rất nhẹ của tuấn anh. sau hôm đó, công phượng hùng hổ đứng trước toàn học viện tuyên bố, thằng nào dám bắt nạt tuấn anh thì cứ liệu hồn! mặc cho xuân trường ở bên dưới dùng đôi mắt híp tịt lườm anh muốn cháy xém và tuấn anh dở khóc dở cười giữ chặt tay anh đội trưởng.

những đứa như văn thanh, văn toàn, đông triều, hồng duy thì chả có được cái kỉ niệm sâu sắc như công phượng. nhưng một phần chịu ảnh hưởng từ hai đội trưởng xuân trường và công phượng, một phần vì những lí do nhỏ nhặt trong cuộc sống hằng ngày, lũ giặc loi nhoi này cũng đối xử với tuấn anh theo một cách đặc biệt của riêng mình. văn thanh bảo, bởi vì anh tuấn anh là người duy nhất cho em trốn mỗi khi bị anh phượng đuổi, mà mỗi lần như thế thì anh phượng chả bao giờ tìm được. văn toàn bảo, bởi vì tuấn anh có trí nhớ cực kì siêu phàm, lần nào đi đâu được ở chung với tuấn anh là thích nhất, khi mà̀̀ tuấn anh có thể nhớ vị trí của mọi đồ vật trong phòng, chả bao giờ sợ không tìm được hay quên cái gì. đông triều bảo, ủa đơn giản lắm nè, tuấn anh là đứa duy nhất có thể dập tắt chiến tranh thế giới thứ hai giữa xuân trường và công phượng, quá vĩ đại luôn rồi còn gì, người như vậy mà không bảo tồn tốt thì thế giới này sẽ sớm bị hủy diệt thôi. hồng duy bảo, con người duy nhất không đè đầu cưỡi cổ duy, không đối xử tốt với tuấn anh thì phải đối tốt với ai?

còn lương xuân trường bảo, đó là tuấn anh mà.

cậu ấy xứng đáng nhận được tất cả yêu thương của thế giới này.

nếu như số phận đã quá nghiệt ngã với cậu, thì xin cậu hãy để mọi người giúp cậu xoa dịu nỗi đau này. có lẽ không ai có thể đỡ cậu đứng lên, nhưng mà, mọi người vẫn sẽ luôn chờ cậu.

now, then, and forever.

bonus:

tuấn anh đau đầu nhìn thằng bé lớn xác nào đó liên tục phát ra tín hiệu “tớ đang giận lắm, mau dỗ tớ đi” từ hồi tối đến giờ.

“thằng huy chỉ đùa thôi mà!”

“… nó nói cũng đúng còn gì!”

“đúng thì sao?”

“…”

“dù sao thì tớ cũng chỉ crush mỗi cậu thôi mà. thế nên đừng giận nữa, nhé?”

“…”

“thôi nào, 11 giờ kém rồi đấy. hôm nay tập nhiều như thế, chân tớ hình như lại bị đau rồi. đang muốn đi nghỉ sớm mà…”

“được rồi, đi ngủ đi! mai dậy sớm đi xuống phòng y tế kiểm tra!”

xuân trường quay phắt lại, miệng càu nhàu mà tay lại bắt đầu trải ga giường. nhìn nụ cười tươi và vẻ mặt trêu đùa của tuấn anh, xuân trường biết mình lại lọt hố rồi.

haiz, đành vậy, ai bảo đó là tuấn anh chứ?

.

.

note: câu đầu tiên của đức huy là mượn từ trong fic panenka của chị Mun.

shot này là tuấn anh center.

mình thương tuấn anh lắm. yep, như xuân trường nói đấy, với mình thì tuấn anh xứng đáng nhận được yêu thương của cả thế giới này. tuấn anh rất mạnh mẽ, cậu ấy không cần ai đỡ mình dậy, nhưng cậu ấy biết bạn bè, đồng đội đều đang chờ mình. 

và, mình nhận thấy team hoàng anh gia lai ít nhắc đến tuấn anh trước truyền thông, mình nghĩ đây cũng là một cách bảo vệ trong âm thầm.

à quên, mình dùng từ team hoàng anh gia lai chỉ đang nhắc đến một vài người nổi bật của khóa i và chơi thân với nhau, cụ thể ở đây là xuân trường, tuấn anh, công phượng, hồng duy, đông triều, văn toàn, văn thanh. ý mình chỉ đơn giản là một team nhỏ mấy người này trong cả đội hoàng anh gia lai. xin lỗi nếu như cách dùng từ này làm các bạn fan của cả đội hoàng anh gia lai khó chịu.

[lxt&nta] soulmate – ngoài kia bão giông

.

“ừ, tớ nghe đây.”

điện thoại vừa reo lên hai tiếng đã có người trả lời, nhưng người gọi lại không nói gì cả. tuấn anh một tay giữ điện thoại, một tay nhẹ nhàng tắt máy tính. người ở đầu dây bên kia vẫn giữ im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng không quá đều đặn.

tuấn anh biết, bây giờ nói điều gì cũng là thừa thãi.

“đội trưởng ơi.”

“tớ nhớ cậu lắm.”

tuấn anh sẽ không nói với lương xuân trường những lời an ủi sáo rỗng như “cậu đã làm rất tốt” hay “cậu đã cố gắng hết sức rồi”. cậu cũng sẽ không chỉ trích anh “sao hôm nay cậu lại mất bình tĩnh thế?”.

đời cầu thủ bạc không?

bạc chứ.

nhưng tất cả những gì họ đã và đang kiên trì theo đuổi chỉ đơn thuần là hai chữ ước mơ mà thôi. như ngày nào có hai thiếu niên cùng nhau nằm trên mặt cỏ, nói về một ngày sẽ khoác áo đội tuyển quốc gia đi dự thi world cup và bật cười ha ha. nhưng tuấn anh biết, đó không phải một lời nói đùa, đó là một lời hứa.

ở đầu dây bên kia, cuối cùng xuân trường cũng cất lời, giọng khản đặc.

“làm sao bây giờ, tuấn anh ơi?”

“tớ mệt quá.”

cách nhau hàng ngàn cây số, đột nhiên tuấn anh nghĩ, bây giờ bộ dáng xuân trường là như thế nào? có phải là dỡ hết những bình tĩnh ổn trọng thường ngày, nằm dài trên giường đầy mỏi mệt. ngoài kia bão giông, xin đừng làm phiền cậu ấy.

“ở hàn quốc đang mưa này. hôm nay tớ vẫn tiếp tục đi trị liệu ấy. nhớ mấy cái máy tập tớ gửi cho cậu hôm trước không? hôm nay lại tăng lên một mức mới rồi, bác sĩ bảo tớ đang tiến bộ dần dần. mà ông thầy hướng dẫn nói nhiều thật sự, không thua gì thằng toàn, thằng phượng. thỉnh thoảng thấy nhức hết cả đầu. à, hôm qua thằng thanh còn gọi điện, bảo là em hồi hộp quá,…”

trong nhóm bạn thì tuấn anh là người ít nói nhất. thế nhưng, giờ phút này, một mình cậu lảm nhảm những chuyện nhỏ nhặt đâu đâu, còn xuân trường cũng chỉ lặng im lắng nghe tiếng thầm thì của người kia. cậu kể cho xuân trường nghe đồ ăn ở đây cay như thế nào, mỗi ngày tập luyện điều trị mệt mỏi không thua gì những hôm tập đá bóng, hay là việc hôm trước cậu đi ra ngoài mua kem đánh răng mà lại bị lạc đường, muốn dùng tiếng anh để hỏi đường về mà hỏi mãi nói mãi cũng chả ai hiểu, không biết là tiếng anh của người dân hàn quốc kém hay là của cậu kém nữa,… những chuyện bé xíu, vụn vặt, nho nhỏ. nhưng đối với xuân trường, đây là liều thuốc chữa lành vết thương tốt nhất.

khi ngoài kia bão giông vẫn còn đang gào thét ầm ĩ, thì ít nhất, giờ phút này, ở một góc nhỏ bé nào đấy giữa lòng thủ đô rộng lớn, xuân trường cảm thấy bình yên.

người ấy vẫn cứ luôn là chốn về của anh.

“này.”

“tớ buồn ngủ quá. tuấn anh hát tớ nghe đi?”

“bài gì cũng được.”

có lẽ ngày mai tỉnh dậy anh sẽ phải đối mặt với ban huấn luyện, với truyền thông, với người hâm mộ, với hàng loạt lời chê bai, chỉ trích, đổ lỗi. nhưng lúc này đây, nghe thấy giọng một người cách xa mình hàng ngàn cây số thì thầm một vài lời hát vô nghĩa, chẳng có nhạc dạo, chẳng có nhịp điệu, chỉ giống như đang nhắc lại lời bài hát thôi, anh bỗng cảm thấy yên bình và hạnh phúc vô cùng.

giống như chỉ cần có người bên cạnh, bão giông ngoài kia cũng chẳng hề liên quan gì đến anh nữa rồi.

tuấn anh nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ sáng. như vậy thì ở việt nam là khoảng hơn một giờ sáng. hi vọng ngày mai bọn họ được dậy muộn một chút. cậu nghe thấy tiếng hít thở đều đều ở đầu dây bên kia, nhưng cũng không cúp máy ngay, cứ nằm như vậy mà lắng nghe, dần dần dường như ngay cả hơi thở của hai người cũng cùng chung một nhịp.

ngủ ngoan nhé, đội trưởng của tớ.

ngoài kia dù có bão giông, cũng xin cậu nhớ rằng, tớ luôn ở đây. dù tớ không thể giúp cậu chắn gió che mưa, nhưng nếu như cậu cần một ai đó lắng nghe cậu tâm sự, nếu như cậu cần một ai đó trò chuyện với cậu, hoặc là nếu như cậu muốn có được một giấc ngủ ngon, thì, tớ luôn ở đây.

ngày mai có lẽ chưa phải là một ngày đầy nắng, nhưng, một ngày nào đó, rồi bầu trời sẽ xanh trong trở lại. 

mưa đêm nay không còn rơi nữa rồi.

.

[lxt&nta] soulmate – chúng ta của sau này

.

chỉ bằng một cái nhìn,

ta đã biết mình gặp đúng người

túy xích bích – lâm tuấn kiệt

xuân trường từng đọc được ở đâu đó rằng, trong cuộc đời, rồi chúng ta sẽ gặp được một người như thế, một người khiến ta hiểu được thế nào là yêu, thế nào là nhớ, một người mà ta không thể quên cũng chẳng thể hận. có những người gặp nhau từ thuở thiếu thời, có những người gặp nhau lúc tuổi già xế bóng, lại có những người cả đời cũng không thể gặp nhau. không sợ gặp sai người, chỉ sợ không gặp được.

và lương xuân trường chưa bao giờ thôi cảm thấy may mắn, rằng mình đã gặp được nguyễn tuấn anh.

đôi khi có người bảo anh, khổ sở như vậy để làm gì? tình yêu này là sai.

đối với xuân trường, tình yêu của họ không sai, họ cũng không sai. điều sai là thế giới này không thể chấp nhận nó. điều sai là anh đã từng chỉ vì thế giới bên ngoài kia, mà suýt nữa bỏ qua thế giới của mình.

cái gì gọi là “không sợ gặp sai người, chỉ sợ không gặp được”?

điều càng đáng sợ hơn là gặp đúng người vào đúng thời điểm, mà ta lại không nhận ra.

điều càng đáng sợ hơn là đã gặp được người ấy trong thời gian đẹp nhất của một đời người, mà lại vì khó khăn mà từ bỏ.

những điều ấy đáng sợ hơn nhiều lắm.

đối với lương xuân trường, nếu như đã gặp được tuấn anh, thì cái anh muốn không chỉ là những kỉ niệm đẹp rằng mình từng có được một người như thế. anh không muốn cúi đầu trước thế giới này, chấp nhận sống một cuộc đời bình thường mà người khác cho rằng nên như thế, để về sau, người kia chỉ là một cái bóng mờ nhạt trong kí ức thời trẻ.

điều anh muốn là chúng ta của sau này.

xuân trường từng bảo với tuấn anh,

sau này, khi chúng ta đã già, không còn sức để đá bóng nữa, mình sẽ mở một trung tâm huấn luyện bóng đá nhi đồng nho nhỏ. rồi mỗi ngày mình sẽ dạy những đứa trẻ ấy cách đá bóng và cách sống làm sao để thật vui vẻ.

sau này, khi chúng ta đã già, mình sẽ chọn căn nhà nào phải có một bức tường trống thật to, sau đó treo hết những huy chương và bằng khen của chúng ta lên đó. treo hết rồi mà vẫn còn thừa chỗ thì sẽ treo những bức ảnh ngày trước cậu chụp.

sau này, khi chúng ta đã già, mỗi buổi chiều chúng ta sẽ cùng nhau ngồi trước hiên nhà, nói về một vài chuyện xưa cũ. tớ sẽ kể cho cậu nghe một vài bí mật nho nhỏ, rằng tớ đã cảm nắng cậu thế nào, rằng tớ đã từng ngốc nghếch ra sao. những chuyện ấy có lẽ không phải chuyện quan trọng hay lớn lao gì, nhưng đó là những kỉ niệm đẹp nhất mà tớ không bao giờ muốn quên đi.

sau này, khi chúng ta đã già, khi cậu không đi nổi nữa, tớ sẽ đỡ cậu, sẽ giúp cậu đẩy xe lăn. đến khi cả hai đứa đều không đi nổi nữa, mình sẽ nhờ những đứa trẻ ở trung tâm bóng đá ấy giúp đỡ, hoặc là mình sẽ giúp đỡ nhau. nghe cũng không tệ chút nào, phải không.

sau này, khi chúng ta đã già, xin chúng ta vẫn ở bên nhau, vẫn thấu hiểu và bao dung nhau, và vẫn thương nhau, như hiện tại.

cảm ơn, vì đã để tớ gặp được cậu, vì đã để chúng ta gặp được nhau, từ thuở thiếu thời đẹp nhất. và may mắn làm sao, bởi mình chưa từng bỏ lỡ nhau.

maybe it was what we named fate that I could find you.

có lẽ điều mà vẫn được gọi là duyên phận ấy, là khi ta có thể tìm được nhau.

.

.

[X.Trường & T.Anh | Oneshot] Tàn tro em về

.

1. Lương Xuân Trường gặp Nguyễn Tuấn Anh năm mười hai tuổi.

Ở tít phía bên kia bìa rừng, người ta đồn rằng nơi ấy có ma quỷ. Lương Xuân Trường đã nghe rất nhiều câu chuyện từ các ông lão, bà lão già cả trong làng, rằng rất nhiều năm về trước, có một cậu thiếu niên đi về hướng ấy và bị lạc, rồi mãi mãi không thể trở về được nữa. Không biết cậu ấy chết vì đói, chết vì lạnh, hay chết vì thú dữ. Mỗi người một suy đoán, chẳng ai biết sự thật là thế nào.

Năm ấy, Lương Xuân Trường cũng vẫn chỉ là một cậu thiếu niên.

Cậu thiếu niên vì chứng minh cho đám bạn rằng thực sự có một loài hoa tên là diệp hà sơn mà lặn lội về tận phía bên kia bờ rừng, bỏ ngoài tai lời dặn dò của bố mẹ. Bà ngoại Xuân Trường bảo với cậu rằng, có một loài hoa rất kì lạ, khi gặp nước thì sẽ tan ra, biến mất, loài hoa ấy tên là diệp hà sơn, chỉ mọc ở phía bên kia bìa rừng. Xuân Trường kể lại câu chuyện ấy với bạn bè, nhưng chẳng đứa nào tin, cậu nhóc cãi nhau một trận nảy lửa với đám bạn, sau đó để chứng minh là mình đúng, một mình cậu chạy vào rừng, trong lòng nghĩ nhất định phải tìm ra loài hoa kì diệu kia.

Bà ngoại sẽ không lừa cậu.

Xuân Trường chạy một lúc đã đến nơi cần đến. Hoa thì chưa biết có tìm được không, thế nhưng người thì lại tìm được một.

Mãi cho đến những năm tháng sau này, Xuân Trường vẫn thường mơ một giấc mơ. Có một thiếu niên đứng quay lưng về phía anh, tấm lưng gầy gò hơi oằn xuống như thể đang chịu đựng một điều gì đó đau đớn lắm. Những ngón tay thon dài, tái nhợt, hằn lên cả gân xanh. Cậu ấy nắm trong tay một đóa hoa nho nhỏ trắng muốt.

Mưa lất phất rơi.

Những cánh hoa dần trở nên trong suốt. Và cậu ấy cũng vậy.

Cậu ấy từ từ quay đầu lại. Xuân Trường rất muốn nhìn rõ khuôn mặt ấy, nhưng giống như có một lớp sương vô hình, anh chẳng thể biết được người ấy trông như thế nào. Tất cả chỉ là một cái gì đó mờ ảo, mơ hồ, không chân thật. 

Có giọt nước lành lạnh rơi trên khóe môi ai cong lên dịu dàng. Cậu ấy thì thầm, tiếng rất nhẹ.

“Đi thôi, anh về đi thôi, về với…”

.

.

2. “Này, cậu là ai thế?”

“Sao cậu lại ở đây?”

“Mọi người bảo ở đây có ma đó.”

Hỏi ba câu liền mà vẫn không thấy người kia đáp lại, Xuân Trường nhầm tưởng cái vạt áo trắng lúc nãy mình nhìn thấy sau gốc cây chỉ là ảo giác. Lúc này, cậu thiếu niên mới nhớ đến những lời dặn dò của người lớn, đột nhiên lại thấy lạnh gáy. Ở đây có ma quỷ thật ư?

“Thế cậu… là ai?”

Thanh âm ngập ngừng, nhỏ xíu vang lên làm Xuân Trường giật bắn mình, vội vàng lùi lại một bước. Từ phía sau gốc cây sần sùi to lớn, có một cái đầu nho nhỏ thò ra rồi lại nhanh chóng thụt lại, giọng nói trong trẻo lúc nãy lại xuất hiện.

“Cậu nói đi, cậu là ai?”

Lúc này Xuân Trường đột nhiên trở nên dũng cảm hẳn. Ma quỷ thì không thể nào có bộ dáng sạch sẽ, lại còn nói chuyện như vậy được đúng không?

“Tớ là Lương Xuân Trường. Tớ ở ngôi làng bên kia, đến đây để tìm một loại hoa. Thế cậu tên là gì, sao lại ở đây?”

“Tuấn Anh, Nguyễn Tuấn Anh.”

“Cậu tên là Tuấn Anh hả? Sao cậu lại một mình đi đến đây vậy?”

“Tớ đang đợi người đến đón tớ về.”

Tuấn Anh bước ra từ phía sau gốc cây cổ thụ. Nắng xuyên qua những tán cây rậm rạp, chiếu xuống thành từng vệt loang lổ trên nền đất đầy lá khô.

Mãi cho đến những năm tháng sau này, Xuân Trường vẫn thường mơ một giấc mơ. Anh không biết người trong mơ ấy là ai, chỉ nhớ có vạt nắng mềm rơi trên đuôi mắt người cong lên dịu dàng.

“Sao cậu không về nhà?”

“Tớ đang đợi người đến đón tớ về.”

Xuân Trường nghe thấy tiếng nói chuyện, âm thanh vừa quen vừa lạ. Anh chỉ biết rằng người nói rằng người đang đợi một ai đó, một ai đó đến đón người về nhà.

“Cậu theo tớ về nhà tớ được không?”

“Không được.”

“Vì sao vậy?”

“Vì tớ không thuộc về nơi này. Mà cậu cũng vậy, thế nên, 

cậu về đi thôi, về với…”

.

.

3. Năm mười lăm tuổi, Lương Xuân Trường biết Nguyễn Tuấn Anh không giống với bất cứ một ai.

Xuân Trường không còn giữ ý nghĩ ngây thơ phải tìm được loài hoa kì lạ tên diệp hà sơn kia nữa, nhưng cậu vẫn thường một mình đi về phía bên kia bìa rừng để tìm một người. Mười hai tuổi đến mười lăm tuổi, Xuân Trường đã cao hơn lớn hơn, cả giọng nói cũng thay đổi. Nhưng Tuấn Anh thì không, cậu ấy vẫn như thế, vẫn như cái ngày đầu tiên họ gặp nhau, chẳng thay đổi một chút nào.

Tuấn Anh bảo cậu ấy mười lăm tuổi.

“Sinh nhật cậu là ngày nào?”

“Tháng năm.”

“Thế thì cũng sắp đến rồi nhỉ. Cậu thích quà sinh nhật gì?”

“… Xuân Trường, ở đây luôn luôn rất khó để thấy nắng.”

“Ừ, ở đây cây cối rậm rạp đến thế mà.”

“Thế nên, tớ thích nắng lắm. Cậu bắt nắng lại làm quà sinh nhật cho tớ được không?”

Xuân Trường hơi sững người lại, sau đó gật đầu đồng ý. Lần này thì đến lượt Tuấn Anh ngạc nhiên, vì cậu chỉ đang nói đùa thôi, không ngờ người đó lại thật sự đồng ý.

Ngày ấy, Xuân Trường đem đến một lọ thủy tinh nho nhỏ, ngay cả nắp cũng trong suốt. Cậu thiếu niên mười lăm tuổi đặt cái lọ ấy xuống một khoảng nắng loang lổ trên nền lá khô, sau đó đậy nắp vào. Ánh nắng lấp lánh xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, hình như đã thật sự bị nhốt lại trong lọ rồi.

Tuấn Anh bật cười.

Xuân Trường nhìn nụ cười ấy, hơi nghếch cằm tỏ vẻ kiêu ngạo.

“Sao nào, tớ thực sự đã bắt nắng lại cho cậu rồi này.”

“Ừ, cảm ơn cậu.”

Có một khoảnh khắc Xuân Trường ngẩn ngơ, chẳng biết là nắng đã bị nhốt lại trong lọ, hay là trong đuôi mắt cong lên dịu dàng của người ấy nữa.

Chúc mừng sinh nhật, cậu phải luôn cười thật vui vẻ như thế này nhé.

Mãi cho đến những năm tháng sau này, Xuân Trường vẫn thường mơ một giấc mơ. Cậu thiếu niên ngồi mãi nơi đó, chăm chú nhìn về phía một cái lọ thủy tinh nho nhỏ đặt trên nền đất, từ khi rừng còn sáng cho đến khi nắng đã tắt sau ngọn núi xa xa. Cậu ấy cứ nhìn như vậy, môi mấp máy vài tiếng thì thầm khe khẽ.

Có tiếng thở dài thật nhẹ. Chẳng biết là của núi rừng hay của cậu ấy.

“Quả nhiên là không giữ được, nắng thì phải về với…”

Xuân Trường rất muốn hỏi cậu ấy, cậu ấy luôn nói với một người rằng người về đi thôi, về một nơi nào đó mà cậu ấy không thuộc về. Không phải cậu ấy rất cô đơn sao? Sao còn đuổi người đó đi như vậy? Sao lại tàn nhẫn với cả mình cả người như vậy?

Biết đâu người đó rất muốn ở lại với cậu ấy thì sao?

 Biết đâu…

.

.

4. Lương Xuân Trường mười tám tuổi, đã không còn là cậu thiếu niên nữa rồi.

Anh đã cao hơn người kia cả cái đầu. Mỗi lần nói chuyện, Tuấn Anh phải ngước lên mới có thể nhìn được anh. Từ rất lâu rồi, Xuân Trường đã không còn hỏi những câu như cậu ở đây làm gì thế, sao cậu không về nhà, cậu đi với tớ được không. Bất cứ lúc nào anh đến, cậu ấy cũng đều ở đây, ngồi dưới gốc cây lớn nhất khu rừng này, ngẩn người nhìn một chú chim đang nhàn nhã tỉa lông trên một cành cây gần đó, hay mân mê một chiếc lá khô, chẳng biết để làm gì.

“Em bảo này.”

“Ừ?”

“Lần đầu tiên anh đến đây có phải vì tìm một loài hoa không?”

Xuân Trường cau mày, nghĩ một lúc mới nhớ ra.

“Ừ, đúng rồi.”

“Loài hoa ấy như thế nào?”

“Anh cũng không biết nó có thực hay không nữa,” Xuân Trường lắc đầu, “Lúc ấy bà ngoại anh kể, có một loài hoa kì diệu, màu trắng muốt, nhỏ nhỏ, khi gặp nước sẽ tan ra. Nghe chẳng giống thật chút nào.”

“Nó là có thật đấy. Lần sau anh đến đây, em sẽ đưa cho anh nhé.”

“Tuấn Anh…”

“Suỵt, đừng nói. Em biết mà.”

Tuấn Anh lại cười. Nắng rơi trên tóc cậu vàng óng, dường như ngay cả đuôi mắt cậu cũng ngậm lấy ý cười dịu dàng nhất. Ngày mùa hạ thấp thoáng sau lưng cơn gió thổi tung tóc mai cậu thiếu niên, cũng thổi khô vệt ẩm ướt đọng lại trên đầu môi đắng ngắt.

Năm ấy, Tuấn Anh vẫn cứ là cậu thiếu niên, còn Xuân Trường thì không phải nữa rồi.

Mùa hè mười tám tuổi, Xuân Trường rời khỏi ngôi làng nho nhỏ mà mình đã sống từ bé, xách vali đi qua nửa vòng trái đất, đến một đất nước hoàn toàn xa lạ, bắt đầu chuyến hành trình khám phá thế giới rộng lớn để trưởng thành của mình.

Để lại đằng sau, nỗi nhớ của một cậu thiếu niên.

Mãi cho đến những năm tháng sau này, Xuân Trường vẫn thường mơ một giấc mơ. Người ấy ngồi xổm thật lâu trước một khóm hoa trắng, đưa tay chạm vào rồi lại rụt về, tần ngần thật lâu. Dường như người ấy muốn hái nó xuống, rồi lại không nỡ. 

Mưa lất phất rơi.

Những cánh hoa dần trở nên trong suốt. Và người ấy cũng vậy.

Xuân Trường muốn nói với người ấy rằng, đừng thở dài. Đừng để đôi mắt ấy nhuốm màu buồn như màu trời hoang hoải. 

“này, anh biết không,

hoa về với đất

nắng về với trời

anh về với đời

đi thôi…”

.

.

5. Hai mươi tuổi, Xuân Trường trở về, đúng vào ngày sinh nhật của anh.

Tuấn Anh ngước lên nhìn anh, khóe môi cong lên thật nhẹ. Người này đã không còn là cậu nhóc mười hai tuổi năm nào cố chấp hỏi sao cậu không về nhà, cũng không là thiếu niên mười lăm tuổi nghịch ngợm bắt nắng làm quà sinh nhật, càng chẳng phải người thanh niên mười tám tuổi lần đầu đi ra ngoài khám phá thế giới.

Người này đã là một chàng trai trưởng thành, có thể tự mình chống đỡ một mảnh trời riêng.

Còn Tuấn Anh, thì vẫn cứ là một thiếu niên như năm nào.

Cậu đưa hai tay vẫn giấu mãi sau lưng ra phía trước, trong tay cậu là một đóa hoa nho nhỏ trắng muốt. Những cánh hoa be bé chẳng có gì nổi bật.

“Đây chính là loài hoa mà bà ngoại anh kể này. Tên của nó là diệp hà sơn. Khi gặp nước, không phải nó sẽ tan ra, biến mất đâu. Chỉ là những cánh hoa sẽ trở nên trong suốt thôi.”

“Tặng anh này. Em đã giữ lời hứa của mình rồi đấy nhé.”

“Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

“Phải luôn thật khỏe mạnh nhé. Dù biết là anh thích đá bóng nhiều lắm, nhưng cũng đừng vì vậy mà để mình gặp chấn thương.”

“Và phải luôn thật vui vẻ nữa. Làm những việc mà anh thích, đi đến nơi mà anh muốn, sống cuộc đời mà anh thấy hạnh phúc.”

“Cuối cùng…”

Xuân Trường mím môi, lắc đầu, đáy mắt như có hàng vạn lời cầu xin.

“… đừng nhớ đến em.”

“Đi thôi, anh ơi, đi thôi.”

“Em trả anh về với đời.”

“Còn em, về với tàn tro…”

Mưa lất phất rơi.

Những cánh hoa dần trở nên trong suốt

Và người ấy cũng vậy.

.

.

6. Tuấn Anh ở nơi này từ lâu lắm, lâu đến nỗi cậu đã quên rất nhiều điều, nhưng cậu lại nhớ rõ, có một người từng nói với cậu rằng, là người thì đừng nên quá tham lam, dù cho đó có là hạnh phúc.

Thế nên, hạnh phúc trong suốt tám năm qua, như vậy là quá đủ, cũng là quá nhiều rồi.

Để người về đi thôi.

Và cậu, cũng nên về đi thôi.

Xuân Trường có những giấc mơ rất lạ.

Anh không biết người đó là ai, nhưng có những ngày cơn mơ làm ướt đẫm gối đầu.

Có một cậu thiếu niên gầy gò, nắm một đóa hoa trắng muốt, khóe môi như ngậm lấy màu nắng những ngày cuối tháng tư, cứ mãi đứng ở nơi đó.

Mưa lất phất rơi.

Người ấy cười, đuôi mắt cong cong.

“Xin anh hãy sống thật hạnh phúc.”

“Hạnh phúc thay cho phần của chúng ta.”

Trong cơn mơ, nước mưa cũng đắng chát như nước mắt.

người ơi,

điều không thuộc về em, làm sao em giữ lại

thế nên, đi đi thôi,

ngày gió đã tan rồi.

đi đi thôi…

.

hoa về với đất

nắng về với trời

anh về với đời

còn em, về với tàn tro…

.

bầu trời hôm nay, dường như là mưa.

.

.end.

.

.

.

tâm sự bên lề:

thực ra plot fic này đã được lên từ rất lâu rất lâu trước kia, chắc cũng khoảng bốn, năm năm trước. character ban đầu của fic không phải hai bạn này, nhưng mình ngâm fic lâu quá, đến bây giờ thì không thể viết được cho hai bạn character ban đầu nữa rồi, nên đổi thành Xuân Trường và Tuấn Anh.

thực ra việc đổi char như vậy đã làm mất đi cái chất ban đầu mà mình muốn viết.

hỏi mình có hài lòng với fic này không? không, không, và không. không hài lòng một chút xíu nào hết. vì sao? vì mình không nỡ làm đau lòng bọn họ. nên mình không thể viết ra được những cái mà mình muốn viết, ban đầu, cho fic này. thậm chí có vài lần mình phải xóa đi xóa lại vì cảm thấy viết như vậy… nhí nhảnh quá, đáng yêu quá, không hợp với không khí fic. hỏi fic này có đau lòng không? không luôn. chắc là có một xíu buồn, một xíu tiếc nuối, hay một vài cảm xúc phức tạp khác, nhưng không đau.

vì nó thản nhiên quá.

như là cách mà cuộc đời này vẫn cứ diễn ra, thì họ chấp nhận cuộc đời như thế. không chống đối, không cố gắng để thay đổi hay bất cứ điều gì tương tự thế. nên mình chẳng biết có gì để mà đau nữa. hoặc cũng có thể những câu chữ vụng về đến nỗi mà mình chẳng thấy đau nổi.

[lxt&nta] soulmate – bí mật (1)

mỗi người ai cũng có một đến một vài bí mật nho nhỏ.

lương xuân trường biết nhiều hơn một bí mật của nguyễn tuấn anh.

lần đầu tiên gặp mặt, cậu nhóc gầy nhẳng xoa xoa tay vào cái quần vải rộng rất lâu mới đưa tay ra cho anh bắt. sau đó, anh biết được khi căng thẳng tuấn anh sẽ đổ mồ hôi tay, nhưng cậu ấy giấu rất kín, không để cho ai biết. còn vì sao lương xuân trường biết ấy hả? vì sau này, mỗi khi tay đổ mồ hôi, tuấn anh không còn len lén lau vào quần mình nữa, đổi thành len lén lau vào quần của người kia. thế nên là, anh không muốn biết cũng khó, phải không?

khi tuấn anh xấu hổ, mặt có thể không đỏ, thậm chí còn có vẻ tỉnh bơ như không hề có chuyện gì, nhưng vành tai sẽ lặng lẽ đỏ lên, nhất là vành tai trái. khi chỉ có hai người, một trong những điều xuân trường thích làm nhất là chọc cho tuấn anh xấu hổ, sau đó âm thầm vui vẻ nhìn vành tai ai đó đỏ bừng. chỉ là từ khi thú vui nho nhỏ này bị tuấn anh phát hiện thì tần suất của việc trêu chọc này giảm đi thiệt nhiều, nhưng nếu có thì xuân trường cũng không cần im lặng nhìn nữa mà trực tiếp sờ sờ nắn nắn vành tai ấy thật lâu.

người ta gọi tuấn anh là chàng trai có đôi chân thủy tinh, xuân trường biết tuấn anh không thích cái tên này lắm đâu. nhưng xuân trường thì rất thích. có một thời gian anh đổi tên của tuấn anh trong điện thoại mình thành chàng trai có đôi chân thủy tinh, sau đó bị tuấn anh phát hiện. ai đó không nói gì, chỉ chăm chú nhìn anh trong hai phút, thế là xuân trường tự động chịu thua, đổi lại tên điện thoại. nhưng ở trong lòng anh, anh vẫn thích cái tên ấy lắm. nó không nhắc anh về sự dễ tổn thương, mà là một điều gì đó đẹp đẽ và quý giá vô cùng, chỉ vậy thôi. và anh nguyện làm tất cả những gì mình có thể để bảo vệ điều ấy.

tuấn anh có cách biểu đạt rất riêng. sau nhiều lần tổng kết kinh nghiệm (mà quá trình cũng khá là gian khổ), xuân trường rút ra một vài kết luận nhỏ kiểu như khi tuấn anh gọi “đội trưởng xuân trường” có nghĩa là “không được trêu nữa”; mà khi tuấn anh gọi cả họ lẫn tên “lương xuân trường” thì có nghĩa là “đang giận rồi đấy, dỗ đi”. xuân trường còn từng có hẳn một quyển sổ ghi lại mấy thứ linh tinh này. rất rất nhiều năm về sau, tuấn anh vô tình tìm thấy quyển sổ vàng ố phủ đầy bụi ấy ở ngăn sau cùng giá sách. thế là suốt ba ngày sau, chàng đội trưởng oai phong trên sân bóng được nghe người nào đó réo cả họ lẫn tên kiểu “lương xuân trường, đi ra ăn cơm”; “lương xuân trường, tắm nhanh lên” từ sáng đến chiều.

nguyễn tuấn anh có nhiều bí mật không?

thật ra cũng không nhiều lắm. bởi vì lương xuân trường biết gần hết những bí mật ấy rồi.

nói là gần hết bởi vì nguyễn tuấn anh có một bí mật rất lớn, một bí mật mà chỉ có cậu biết.

là cậu thương người kia, thật nhiều. từ những ngày nắng còn xanh màu trời. từ những ngày còn ngây ngô lúc ban đầu. từ những ngày mà tâm hồn non nớt của cậu thiếu niên vẫn chưa biết thế nào là yêu là nhớ.

tuấn anh nghĩ, đợi một ngày nào đó, cậu sẽ nói cho người kia biết cái bí mật dường như là rất lớn, mà dường như lại nhỏ xíu ấy.

sau đó, chờ người kia nói với cậu,

“ừ, tớ biết rồi. tớ cũng thương cậu, rất nhiều.”